Thứ Hai, 21 tháng 2, 2011

Miên man


Muộn, chẳng ngủ được. Nó lại ngồi bên máy tính. Chả biết gõ gì bởi lòng thấy buồn lạ. Chiều nay nói chuyện với Người xong nó cứ miên man suốt...

Cũng lâu lắm rồi Nó không có thời gian để trải lòng. Nhiều khi tự đổ lỗi cho công việc bận rộn, cho sự lười biếng của bản thân nhưng đúng là những lúc ấy cảm xúc nó không có nhiều để viết. 

Hôm nay, chẳng hiểu sao thấy lòng buồn quá! Tự dưng có cái cảm giác hụt hẫng, vô hướng như thời gian trước đây. Nước mắt cứ trào ra, cũng chả hiểu vì sao nữa ( nó mít ướt quá nhỉ)

Tự dưng thèm quá vòng tay của ai ngày nào ôm Nó trong lòng ấm áp...
...

Thèm quá ánh nhìn của ai trìu mến, thiết tha như tiếp thêm bao nghị lực khi Nó phiền lòng.


Thèm cái cảm giác trải lòng hết thảy với bạn bè của Nó  mà chả cần suy nghĩ chi hết.

Bỗng dưng thèm cái cảm giác tự do ngày nào muốn làm gì thì làm, nghĩ gì thì nghĩ, phá bĩnh gì cũng được ( ước mơ cũng chỉ là mơ ước ...híc...)

Thèm được sống vô trách nhiệm chả cần biết đến ai, chả cần quan tâm đến ai... ( cái này khó làm quá , vì Nó không phải người vô tâm )

Thèm được bỏ đi một nơi nào đó thật xa, thật xa chả ai biết Nó là ai...( khi đó ra sao nhỉ)...

Thèm biết bao cảm xúc... ( quá tham lam luôn )


Bởi tự dưng Nó thấy cuộc sống tẻ nhạt, nhàm chán...( Viết xong phải làm một lon thui..hihi..)

Liệu Nó có đủ nghị lực để bước qua tất cả không? Có thể bình thản không khi mọi thứ đang bộn bề xung quanh...

Không làm thôi, chứ đã quyết làm thì việc gì chả làm được, xưa nay Nó có chịu khuất phục trước bất cứ việc gì đâu nhỉ?

Cuộc sống mà, áp lực là  điều bình thường...

Mọi sự ngổn ngang cũng chả có gì là vô lý...

Thôi thì cứ sống, cứ làm theo những gì Nó cho là đúng vì  con đường phía trước vẫn còn dài...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến