Nó muốn say…Nó muốn
một lần được nếm trãi cái cảm giác lâng lâng, không biết trời đất
là gì nữa, không biết mình đang ở đâu, làm gì. Vì khi say nó có
thể phá vỡ rào cản ngăn trở nó làm những điều nó muốn. Nó có thể
khóc tu tu như một đứa trẻ đánh mất đồ chơi. Nó có thể nói Nó muốn
gì và điều gì đang làm nó đau. Nó sẽ nói nó sợ điều gì nhất và
đâu là điểm tựa cho nó.. Nó sẽ nói ra tất cả những điều nó đang nghĩ
- những điều thực sự là nó khi nó say.
Nhưng nó có bao giờ say đâu…!!!
Nhưng nó có bao giờ say đâu…!!!
( Hôm nào nó phải thư say mới được...)
Nó
đã tự làm mình cô đơn thế đấy, nó cứ nghĩ rằng nó mạnh mẽ khi cố gắng
chịu đừng tất cả. Nhưng nó sai rồi, nó cũng yếu đuối lắm. Vậy lí do là
vì sao khi nó không thể nói ra tất cả? Có lẽ....Chỉ mình nó hiểu. Chính
vì thế, nó đã luôn im lặng dù biết rằng khi sẻ chia mình sẽ cảm thấy nhẹ
nhàng, bình an hơn và không còn cô đơn nữa...
ps: hôm nay nó bị khìn khìn theo thời tiết thì phải ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét