Chuyện kể rằng:
Một chú Ếch bị cột ngang eo ếch treo lủng lẳng cạnh lòng son của một anh Vẹt Son. Nhìn Vẹt, Ếch thắc mắc:
-Chẳng biết phận tui ra sao chớ nhìn anh thấy anh đẹp và sung sướng quá!
Vẹt cười khà khà run run cái mỏ quẹo:
-Giả đấy, giả tất! Họ tô son rồi thả tui vào lòng son thôi!
Ếch vẫn thắc mắc :
-Anh đến đây trước chắc biết được phận tui sẽ ra sao?
Vẹt tiếp:
-Anh vẫn cứ bị cắt cổ lột da như họ hàng ba đời nhà anh thôi!
Ếch ngây ngô:
-Tại sao?
Vẹt
: trong tay NGƯỜI, hễ thấp cổ thì phải bé miệng, còn không thì phải
biết “học tập theo NGƯỜI, làm theo NGƯỜI và quan trọng nhất là nói theo
NGƯỜI” chớ như thấp cổ mà to mồm kiểu họ hàng nhà anh là chết chắc!
Ếch vẫn khăng khăng: “tui thà chết vinh hơn phản bội giống nòi!”
Nhìn
thẳng vào mắt Ếch, Vẹt lớn tiếng: “đừng chỉ nghe mà tin vào tiếng nói
của NGƯỜI , mà phải biết nó phát ra từ đâu, trong hoàn cảnh nào! Có bao
giờ anh thấy một chú Vẹt được xổ lồng , cởi trói mà quay đầu lại đứng
cạnh NGƯỜI mà ca ngợi NGƯỜI chưa?”.
Nói xong Vẹt lại tiếp tục cất cái giọng cười đểu thấy ghét.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét