Từ
ngày đi làm, thói quen thả nhạc trôi miên man của nó càng ngày càng
tăng lên. Nó nghe nhạc không lời nhiều hơn, nó thường xuyên bật nhạc lên
rồi để đó, lãng đãng rơi... Nó nhớ một người bạn đã nói với nó "Nghe
nhạc không lời thì tốt cho trí óc và tâm hồn", và từ đấy nó coi như đó
là dưỡng chất không thể thiếu mỗi ngày. Thói quen mở nhạc nhẹ nhỏ nhỏ
trong lúc ngủ trưa và trước khi đi làm cũng tăng dần, để cho cái đầu thư
giãn và thấy mình
hiền hòa với thời gian. Đặc biệt vào những ngày chủ nhật, nó mở nhạc,
leo lên giường, cầm theo một quyển sách nào đó rồi chìm vào giấc ngủ -
một giấc ngủ được phép dài hơn, sâu hơn, thanh thản hơn để bắt đầu nửa
ngày chủ nhật không vướng bận công việc... Rồi trong từng giọt nhạc rơi
như bị thôi miên, nó nghĩ miên man về cuộc sống của mình, về bạn bè và
vài điều linh tinh khác.
Gần
đây rảnh rảnh nó lục lại một vài bài viết cũ, những lãng đãng nó đã
viết vào những năm về trước. Rồi chợt buồn buồn nhận ra dường như những
cảm nhận tinh tế của nó đang bị lấp dần dần. Lúc trước, đọc bạn bè ở một
góc nào đó, nó có thể chia sẻ với bạn nhiều hơn, bạn đã từng ngạc nhiên
nói nó cảm nhận tinh tế quá. Bây giờ, nó nhìn lại những suy nghĩ của
mình. Sao giản đơn và nhỏ bé qúa vậy...? Có phải vì nó bận rộn hơn, và
cái góc ấy buộc phải nhỏ lại? Có phải vì nó đang cố gắng cho cái gì đó
thực tế hơn, nên nó chấp nhận bào mòn cái phần lãng đãng ấy...?
Trưa
nay ghé qua blog vài người bạn, thấy ngày xưa lại hiện về... những ngày
âu lo với sách vở và vô vàn chuyện linh tinh khác. Thời gian vẫn trôi
đều, chỉ có con người là thay đổi. Và khi con người thay đổi, lớn dần
lên, những
khó khăn cũng lớn hơn. Có gì để so sánh mà buồn đâu ? Nếu ngày xưa,
bằng đó âu lo làm cho mình mỏi mệt thì ngày hôm nay cũng là một mớ âu lo
khác làm cho mình mệt mỏi, và ngày mai, vài năm nữa cũng sẽ lại như
thế. Cuộc sống mà... Chấp nhận cuộc sống ở một giới hạn vừa đủ, để biết
vui buồn, khóc cười vừa đủ với lòng mình, có lẽ người ta sẽ thấy dễ chịu
hơn chăng?
Nó đọc ở blog bạn nó một lời tự sự khắc khỏai" người ta nói hạnh phúc
là có một mái nhà để ở, 1 công việc để làm, 1 ai đó để yêu, 1 điều gì
đó để hy vọng - Dường như là em có đủ, nhưng... em có hạnh phúc
không...?". Đóng trang blog bạn lại, nó thả đôi mắt vào làn nắng nhạt
nhòa, ngẫm nghĩ " hóa ra hạnh phúc không hòan tòan phụ thuộc vào những
gì người ta có hoặc có vẻ như là có". Hạnh phúc gần mình hơn thế, hạnh
phúc chân thật và đơn giản hơn thế. Bởi hạnh phúc là cái gì đó không thể
gọi thành tên, không thể rõ hình thù nhưng lại nằm chính trong mỗi tâm
hồn không ngừng khát khao trước cuộc đời. Có lẽ vì hạnh phúc gần quá
nên... Ừ thì người ta vẫn thường bỏ quên mất những gì ngay bên mình
mà...
Đôi khi, ah không, lắm lúc nó vẫn thấy mình thiếu thốn, thấy mình cuồng
quay lẫn lộn và đảo điên trong mọi suy nghĩ ước mơ. Người ta có thể
chết trong chính cái " vỏ hạnh phúc" của mình lắm chứ, người ta có thể
quỵ ngã trước một hy vọng nhỏ nhoi nào đó lắm chứ. Nhưng có lẽ người ta
sẽ mỉm cười dễ dàng hơn khi không còn đóng khung cuộc sống trong vòng
xoáy của mình. Nhìn ra chung quanh, có thể ta không bằng ai, nhưng chắc
gì nhìn xuống đã có ai bằng mình?!
Bởi
vì cuộc sống vẫn tiếp diễn, như một dòng sông cứ hòai trôi theo dòng đổ
ra biển cả để rồi lại trả về những nhánh đầu nguồn. Cuộc sống nó cũng
vậy, có thể đi ngang những thác ghềnh, dòng chảy bỗng trở nên chập chùng
e ngại, con sông phút chốc mà luống cuống trước những mùa nước nổi...
nhưng sông vẫn trôi, cứ trôi để hòan thành định mệnh đời mình. Đó là
trách nhiệm, là bổn phận. Đó còn là sứ mệnh thiêng liêng khi được đưa
vào cuộc đời. Mang trong mình những hòai bão không phải là để có ngày
nhận ra hòai bão ấy quá lớn lao để rồi chìm nghỉm trong thất vọng, mà hy
vọng và ước mơ là để mình vươn lên từ điểm hạnh phúc hiện tại sang điểm
hạnh phúc mới mẻ. Đôi khi vào những lúc thấy đời mình buồn buồn, nó lại
ngồi liệt kê những điều mình đang có rồi thốt lên " mình hạnh phúc quá
thôi..."!!!
Có
người hỏi nó dạo này có gì mới không, nó hồn nhiên " có chứ! ngày nào
cũng mới. Mỗi ngày em nghe một bản nhạc mới, nói những điều mới mới. Mỗi
ngày em lại lớn lên một chút, già thêm một chút như thế là em mới rồi
đấy". Bạn nó cười bảo nó vẫn ngốc như ngày nào. Ừa, thì nó ngốc...
Nó vẫn còn đấy một bản nhạc, một vài quyển sách, một ít bề bộn, một nỗi
nhớ nhung. Mọi thứ ôm ấp nó trong chuyến phiêu lưu của đời mình. Đôi
khi nó lại buồn buồn, rồi có lúc nó lại vui vui. Nó vẫn có những mối
quan hệ trên mạng với một số người bạn lớn thân thiết. Có lúc nó tự hỏi
có phải vì con người ta cô đơn quá nên cần có nhau? Vậy mà sao khi bên
nhau lòng người lại vô tình xa lăng lắc, đẩy nhau trượt về hai phía
ngược đường...? Rồi ngắm nhìn những người chung quanh, nó cũng đành chấp
nhận. Đi cho đến hết cuộc đời, ta vẫn là kẻ cô đơn trong chính những
tương quan và tình cảm dẫu thật nồng nàn. Con người có những khỏang
riêng không ai chia sẻ được, nếu biết giữ chừng mực, khỏang riêng ấy là
khỏang trời thiêng liêng của ta với ta, khi ta đối diện với mênh mông
sâu thẳm của lòng mình. Nhưng đi xa hơn cái chừng mực cần thiết ấy,
khỏang riêng trở thành khỏang trống chơ vơ đến vô cùng. Chọn điều gì bây
giờ...? Ứ biết...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét