"Hắn"
rất nhút nhát, còn tôi dù gì cũng là con gái. Vì thế mà chúng tôi chỉ
nhìn nhau, hiểu nhau mà ít khi bày tỏ với nhau câu nào. Tội nghiệp nhất
là mỗi khi đối diện với tôi, "hắn" cứ đỏ bừng mặt, lúng ta lúng túng và
đôi khi còn cà lăm nữa chứ
Hôm
đó, trời bỗng đổ mưa tầm tã. Tôi đứng nép dưới mái hiên, không ra về
được. "Hắn" cũng xớ rớ tới ( sau này tôi biết trong cặp hắn khi ấy có áo
mưa). Tôi giả vờ không để ý, nhưng chẳng hiểu sao tim cứ đập rộn ràng
...Còn "hắn" thì đứng cạnh tôi và ...im lặng.
...Còn "hắn" thì đứng cạnh tôi và ...im lặng.
Trời
vẫn cứ mưa xối xã, những người bạn xung quanh tôi lần lược đội mưa ra
về. Lúc này "hắn" mới đánh bạo tiến lại gần và cầm lấy tay tôi. Cái nắm
tay ngắn ngủi và chưa kịp chặt thì có tiếng bước chân từ trên cầu thang
đi xuống. Sợ - mắc cỡ - "hắn" vội vàng bỏ ra, còn tôi vẫn chưa hết
ngượng ngùng
...
...
Chỉ
có thế thôi mà chúng tôi như đã nói hết những điều cần nói. Mối tình
khờ của tôi bắt đầu như thế đấy. Mặc dù bây giờ tôi và "hắn" đã có cuộc
sống riêng khác nhau nhưng cái cảm giác bồi hồi, xao xuyến ấy vẫn sẽ mãi
theo tôi đến cuối cuộc đời này. Ôi cái nắm tay đầu tiên!
Ps/ Chiều nay mưa, tôi lại bất chợt nhớ chuyện ngày xưa, hỏng biết ở nơi đó cậu có nhớ như tôi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét