Chiều nay, thật tình cờ mình gặp lại nhau sau gần hai năm bặt tin...
Em,
giờ đã yên bề gia thất với người chồng và cô con gái xinh xắn. Anh, vẫn
cô đơn sau biết bao mối tình cả thèm chóng chán, theo cách nói hài hước
của anh. Ngày ấy giữa anh và em chẳng có gì ngoài câu hỏi và câu trả
lời đơn giản. Em chẳng biết anh vui hay buồn sau câu nói " anh là người
đến sau".
Ở
công ty anh vẫn quan tâm, chăm chút đến em từng việc nhỏ nhặt nhất. mọi
việc chỉ có thế. Nước mắt không rơi trong ngày anh đến chào em đến nơi
làm việc mới. Em tôn thờ triết lý chung thủy, bằng lòng lấy người đầu
tiên mình nhận lời yêu. Vì thế ngày ấy em dứt khoát gạt anh ra khỏi trái
tim để trở về trọn vẹn với người đầu tiên và lấy làm chồng. Nhưng anh
có biết không, em vẫn nâng niu từng kỷ niệm ít ỏi về anh. Mỗi lần về quê
hay đi ngang ao sen nào đó em lại nhớ gói tâm sen anh dặn uống mỗi khi
em mất ngủ.
Nhớ những hôm liên hoan của nhóm, anh luôn làm cho mọi người thoải mái với những câu chuyện vui...
Giờ
em đã có chồng, em không hối tiếc về cuộc hôn nhân hiện tại. Nhưng có
cái gì đó len lõi trong tâm hồn mỗi khi em bất chợt nghĩ về anh. Không
phải nỗi buồn cũng chẳng phải là niềm vui.
Em
cũng không biết mình vui hay buồn khi anh vui vẻ khoe vẫn chưa tìm được
nửa kia cho đời mình. Giá như ông trời cho em trở lại ngày ấy, có lẽ em
sẽ không để mình phải day dứt mỗi khi nghĩ tới anh như ngày hôm nay. Em
chỉ biết cầu chúc anh sớm tìm được bến đỗ bình yên, mong anh không phải
một mình trong căn nhà vắng lặng sau ngày làm việc mệt nhọc, mong có
một người phụ nữ dịu hiền chờ đón mỗi khi anh trở về...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét