Thứ Ba, 17 tháng 3, 2009

Gà Con Học Vẽ

Mấy hôm nay, tự nhiên mình thích vẽ. Nói là vẽ cho oai thôi, chứ trình độ của mình mới dừng lại ở mức gạch ngang, gạch dọc thôi
.
Cứ nhìn thấy giấy là mình đòi cho bằng được cây bút để vẽ. Nhiều lúc chẳng ai chịu lấy bút cho mình, mặc dù mình đã cầm nắm đến tận nơi cất bút để chỉ, mà ba mẹ vẫn cứ vờ như không thấy. Mình nghe mẹ nói với ba" kệ nó, nó gạch linh tinh bẩn lắm"
.
Nhưng mặc kệ, mình biết chổ để bút rồi, kéo ghế đến, cẩn thận leo lên là xong ngay
. Có nhiều bút lắm, cả một hộp màu ngoại mới mua cho mình.
Giấy thì nhà mình thiếu gì, ngoại cũng hay mua cho mình vài quyển vở để sẳn mà.
Vẽ lên giấy hoài cũng chán, mình nghĩ ra một chất liệu mới đó là vẽ lên tường và áo gối. Mình thông minh thật, đúng là một sáng kiến mới
.
Vẽ lên tường là thích nhất, rộng rãi, thoải mái, tha hồ sáng tác ( mặc dù chỉ là những đường loằn ngoằn). Nhưng mỗi tội vẽ lên tường nhìn không rỏ lắm. Nhưng như vậy cũng đủ bị mẹ mắng rồi.
Đang vẻ ngon lành, bổng mình nghe một tiếng gào lên: G..à... Cùng lúc đó là chiếc bút lông bị giựt khỏi tay mình, mẹ cáu lên mắng mình xối xả ( trong mẹ cáu lên xấu thế không biết). Đang đà vẽ, bị mất bút, mình lăn ra ăn vạ, mình cứ gào mãi, mệt quá lại xuống giọng ,vậy mà mẹ vẫn không zổ mình( ước gì có ngoại ở nhà thì hay quá, ngoại sẽ zổ mình ngay). Lén nhìn ra cửa xem có ai giúp không, thì may quá ba di làm về, ba bế mình lên và hỏi lý do sao mình khóc.
Ba dúi cho mình viên kẹo mút ( món khoái khẩu của mình mà) mình nín ngay lặp tức. Bây jo mình có nên vẽ tiếp không nhỉ?
Chợt nhìn lên tay ba thấy đồng hồ hay quá, thế là mình bắt chước vẽ ngay, nhưng nào có được, càng vẽ càng chẳng giống. Mình thử vẻ sang chân, kết quả cũng không khả wan lắm. Phải cầu cứu ba thôi. Vừa nhìn thấy mình ba cười lăn, còn gọi mẹ lên xem nữa chứ. Ba mẹ cười gì thế nhỉ? mình nhìn xuông tay chân mình
trong cũng buổn cười thật. Từ tay xuống chân, toàn dấu bút bi vằn vện. Thế là mình cũng cười theo ba mẹ. Mẹ bế mình xuống rửa chân tay, rồi lên lấy quyển tập ra vẽ một hình tròn rồi dạy mình đọc " O tròn như quả trứng gà, Ô thời đội nón, ơ thời thêm râu". Còn ba thì hứa sẽ mua cho mình thật nhiều tập để tô màu.
Ôi ! sướng quá đi mất!

Lâu lâu viết thay con gái, sao mà khó quá không biết.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến