Thứ Tư, 5 tháng 5, 2010

Biểu Đồ Cân Đo Của Chíp






Hôm nay, lần đầu tiên Chíp thay răng...Chíp sợ...Chíp thút thít...
Trưa nay mẹ đến đón Chíp, thấy Chíp thút thít mẹ hỏi lý do...thế là Chíp khóc òa ...Chíp khóc không phải do Chíp đau, mà vì Chíp sợ xấu do răng sún
.
Sau khi nghe cô H nói mẹ thấy Chíp của mẹ giỏi vô cùng, can đảm vô cùng vì đã không khóc khi cô H nhổ cây răng lung lay ấy ra
...Chíp giỏi hơn mẹ đấy chứ
...

Khi về nhà Chíp luôn hỏi: Mẹ ơi ! khi nào thì răng của con mọc vậy? ( vài phút Chíp lại hỏi một lần, hình như Chíp của mẹ sợ thành chíp sún thì phải? )....
Chíp bắt đầu nhỏng nhẻo: Mẹ ơi! ngày mai con không đi học đâu...con còn đau lắm không ăn cơm được...ở nhà ăn cháo mẹ nhé?...
...Chiều nghe tiếng cân dạo đi ngang Chíp lại thỏ thẻ: Mẹ ơi! hôm nay con thay răng, vậy con lớn thêm chút rồi, mẹ cho con cân đi để biết nặng và cao bao nhiêu rồi...
Và đây là kết quả cân đo của Chíp: cao 114cm - nặng 22kg ...
Hic hic hic ... sau đợt Chíp bệnh vừa rồi Chíp thon hẳn ( Xuống cân thì nhanh mà lên cân lại rất chậm )... Kệ, như thế trong con càng xinh Chíp ạ
... Cô Rong mà thấy chắc lại ghanh tỵ với mẹ nữa thui
...

ps/ Cô H ơi đừng buồn mẹ con nhé !


Thứ Bảy, 1 tháng 5, 2010

Tình cờ


Chiều nay, thật tình cờ mình gặp lại nhau sau gần hai năm bặt tin...
Em, giờ đã yên bề gia thất với người chồng và cô con gái xinh xắn. Anh, vẫn cô đơn sau biết bao mối tình cả thèm chóng chán, theo cách nói hài hước của anh. Ngày ấy giữa anh và em chẳng có gì ngoài câu hỏi và câu trả lời đơn giản. Em chẳng biết anh vui hay buồn sau câu nói " anh là người đến sau".
Ở công ty anh vẫn quan tâm, chăm chút đến em từng việc nhỏ nhặt nhất. mọi việc chỉ có thế. Nước mắt không rơi trong ngày anh đến chào em đến nơi làm việc mới. Em tôn thờ triết lý chung thủy, bằng lòng lấy người đầu tiên mình nhận lời yêu. Vì thế ngày ấy em dứt khoát gạt anh ra khỏi trái tim để trở về trọn vẹn với người đầu tiên và lấy làm chồng. Nhưng anh có biết không, em vẫn nâng niu từng kỷ niệm ít ỏi về anh. Mỗi lần về quê hay đi ngang ao sen nào đó em lại nhớ gói tâm sen anh dặn uống mỗi khi em mất ngủ.
Nhớ những hôm liên hoan của nhóm, anh luôn làm cho mọi người thoải mái với những câu chuyện vui...
Giờ em đã có chồng, em không hối tiếc về cuộc hôn nhân hiện tại. Nhưng có cái gì đó len lõi trong tâm hồn mỗi khi em bất chợt nghĩ về anh. Không phải nỗi buồn cũng chẳng phải là niềm vui.
Em cũng không biết mình vui hay buồn khi anh vui vẻ khoe vẫn chưa tìm được nửa kia cho đời mình. Giá như ông trời cho em trở lại ngày ấy, có lẽ em sẽ không để mình phải day dứt mỗi khi nghĩ tới anh như ngày hôm nay. Em chỉ biết cầu chúc anh sớm tìm được bến đỗ bình yên, mong anh không phải một mình trong căn nhà vắng lặng sau ngày làm việc mệt nhọc, mong có một người phụ nữ dịu hiền chờ đón mỗi khi anh trở về...

Bài đăng phổ biến