Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012

Hịch nhân viên

Hỡi các bạn nam thanh nữ tú.
Hỡi các bạn trung niên thành đạt
Hỡi các bạn trẻ mới chập chững bước vào đời.
Các bạn là người làm thuê, làm mướn
Các bạn là nhân viên văn phòng,
Là trợ lý, là nhân viên kinh doanh, quản lý,
Là cấp trung, cấp cao, là lãnh đạo.

Các bạn hãy mừng vui

Các bạn được sinh ra làm kiếp con người
các bạn được yêu thương đùm bọc.
Các bạn được ăn, được học, biết chịu đựng thử thách.
Các bạn biết yêu thương và đầy lòng tự trọng.
Vậy 
Các bạn hãy sống xứng đáng
Phải học làm người, chớ học làm chó.
Khi làm người các bạn có tâm hồn trong sáng
biết phấn đấu và học hỏi vươn lên
mài dũa kiến thức, trí lực,
biết tranh đấu cho công bằng, lẽ phải
biết hoàn thành công việc bằng trách nhiệm.
Nếu học làm chó
Chó phải vẫy đuôi với chủ của nó,
biết dua nịnh, biết sủa và biết cắn
để làm vừa lòng 
kẻ ăn trên ngồi trốc,
kẻ luôn muốn thấy sự hèn hạ và nhục nhã từ những con chó của mình.
Để thỉnh thoảng ban cho miếng cơm thừa, cục xương thối,
để đón lấy sự xu nịnh, mừng rỡ,
sự cuống quýt vẫy đuôi và sủa.
Những con chó lúc đó thấy thỏa mãn
mà không biết rằng đó là nhục, là đau.
Để rồi sẵn sàng chịu sự điều khiển,
nghe theo mệnh lệnh
dù mệnh lệnh là bạo tàn,
là bất nhân, là cắn lấy đồng loại.
Để rồi một ngày bị sa thải
vì không còn giá trị lợi dụng,
trở thành chó ghẻ
muôn người xa lánh.
Lại đi tìm chủ mới
để được sủa, được vẫy đuôi, và được cục xương thối.
Được dựa chủ hống hách với cấp dưới,
được lươn lẹo kiếm cơm thừa rơi vãi
ngỡ đó là vinh hoa và tưởng mình khôn khéo, tài tình.
Để cuối đời khi gần hết kiếp nhân sinh
Thấy cuộc đời tẻ nhạt, trống vắng, lương tâm chai lì, tâm hồn cằn cỗi.
Vì thói quen của thời trẻ đã định hình nhân cách
Không thể sửa đổi
Không thể quay lại.

Ps/ Buồn buồn nó lang thang và tìm thấy bài Hịch này, thấy hay hay, nên Nó lượm về đây treo lên cho mọi người cùng đọc...đọc xong đừng ném đá nhà nó là được hihi :)

Đời là gì mà còn nhiều người vì đồng tiền làm điều hèn và tồi tàn này? Nhìn mà buồn vì cùng là Người mà...buồn là buồn!!!...




Dấu ba Chấm

Chiều nay như đã hẹn, xong việc Nó chạy đến quán cà fe cùng bạn. Ngoài trời mưa lất phất, quán vắng khách thấy ớn ( nó thích thế, vì sẽ không bị làm phiền bỡi tiếng ồn và khói thuốc). Ngồi nhìn từng giọt cà phê ( của bàn khác) Nó lại nghĩ miên man và nó chợt nhận ra những điều thú vị về cái dấu 3 chấm lơ lửng...(lơ lững giống như giọt cà phê sắp nhiểu vậy đó )...

những dấu 3 chấm của những cảm xúc vui buồn, giận hờn, ngọt nhạt mà Nó không thể nào thể hiện rõ được ra. Có những dấu 3 chấm của lửng lơ để Nó cho phép mình giấu tâm tư vào đó, dứt hẳn ra khỏi những dằn co trong tâm hồn. Có những dấu 3 chấm của hư không để được trầm ngâm suy nghĩ, để thấy lòng dịu lại.
Những điều không đầu, không cuối, Nó không biết sắp xếp vào đâu, không biết nên cất giữ hay thả trôi, nó lại xếp vào dấu 3 chấm. Có những khi Nó chợt nhớ 1 điều gì đó đến quắt quay lòng,Nó lại giấu nỗi nhớ của mình vào dấu 3 chấm để tìm đến bình Yên.Có những con người mà Nó yêu mến nhiều hơn cả yêu mến, Nó lại đặt Người vào dấu 3 chấm để nâng niu và trân trọng... Đôi khi Nó mong có 1 ai đó làm dấu 3 chấm của riêng mình để được trải lòng ra....thế là đủ ( không biết có You nào đọc xong,khờ khạo làm dấu 3 chấm của Nó không ta?)
Và, có những dấu 3 chấm để sẻ chia những điều mà người ta không thể nói bằng lời. Ai đó có biết không...?

Trước đây, cái ngày chưa xa ấy mà bây giờ vẫn vậy, Nó
rất thích dùng dấu 3 chấm trong những bài viết của mình, cả khi viết mail cho ai đó. Khi ấy, dấu 3 chấm đựng đầy những ý nghĩa về những điều  Nó muốn nói ... Nhưng giờ, dấu 3 chấm chỉ còn là những khoảng lặng của Nó... và của cả ai đó mà thôi.  Nó thích dùng nhiều hơn 1 dấu chấm than (!) hoặc là dấu chấm hỏi (?) để thể hiện rõ hơn cảm xúc, và để dứt khoát hơn cho những quyết định của riêng mình. Dấu 3 chấm mong manh và yếu đuối, yếu đuối như Nó một thời đã xa...

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Nghe - Hiểu - Truyền đạt


Chiều nay nó vô tình chứng kiến một cuộc đấu võ mồm thật hấp dẫn ( hấp dẫn ở chỗ người chửi chửi rất là ghệ thuật ). Rồi thì khoảng 20 phút sau nó lại được xem miễn phí một bộ phim võ thuật ...Việt Nam...( xem cũng miễn phí lun ...hihi...)....

Sau một thời gian phơi nắng đứng nghe và xem, cộng thêm khoảng 10 phút để nghe ngống thu thập thông tin từ mọi người xung quanh, Nó rút ra được kết luận sau:

Sai lầm lớn nhất mà đa số người Việt Nam ta mắc phải là                      Nghe một nửa
                     Hiểu một phần tư và... Kể gấp đôi...

Nghe - Hiểu - Truyền Đạt

Chiều nay nó vô tình chứng kiến một cuộc đấu võ mồm thật hấp dẫn ( hấp dẫn ở chỗ người chửi chửi rất là ghệ thuật ). Rồi thì khoảng 20 phút sau nó lại được xem miễn phí một bộ phim võ thuật ...Việt Nam...( xem cũng miễn phí lun ...hihi...)....

Sau một thời gian phơi nắng đứng nghe và xem, cộng thêm khoảng 10 phút để nghe ngống thu thập thông tin từ mọi người xung quanh, Nó rút ra được kết luận sau:

Sai lầm lớn nhất mà đa số người Việt Nam ta mắc phải là
                     Nghe một nửa
                     Hiểu một phần tư và... Kể gấp đôi...

Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2012

Nhớ


                         Chiều nay chở Nhóc nhỏ đi công viên chơi, vô tình nghe được bài hát ấy và bỗng dưng tớ thấy nhớ...nhớ cậu kinh khủng ...nhớ tình cảm ngây ngô tuổi học trò...hihi......Cậu nè, tớ không dám nói là tớ yêu cậu nhưng, thật sự là cậu rất quan trong đối với tớ đấy ...không hiểu sao đến giờ mỗi khi đi qua nơi nào đó mà chúng ta từng đến tớ đều nghĩ về cậu.. mỗi lần như thế trái tim tớ lại thổn thức cậu ạ....vô lý quá cậu nhỉ...hihi...

GIờ thì mỗi đứa đều bước đi trên con đường riêng của mình, con đường ấy không có chỗ cho tớ hay cậu bước cùng...nhưng cậu ơi hãy nhớ : hãy tự tin mà bước hết con đường phía trước cậu nhé! Cậu không được bỏ cuộc đấy! biết chưa...                     

Lời hứa


Có những thứ qua thời gian sẽ chẳng thể nào giữ được dáng vẻ ban đầu của mình, hoặc là dòng đời xô bồ cứ vội vã cuốn đi một điều gì đó nhưng lại để sót lại những giá trị căn nguyên của nó.

Phải chăng guồng quay của cuộc sống quá nhanh, khiến đôi khi ta quên trân trọng những điều nhỏ nhặt nhất, quên trau chuốt từng lời ta nói, cẩn thận từng điều ta làm, và quên đi giá trị đích thực của từng lời ta hứa?

Có bao nhiêu người hứa để rồi quên? Và bao nhiêu sự hứa hẹn được tạo ra nhưng rồi người hứa lại tìm mọi kẽ hở để lách qua?

Lẽ nào “lời hứa không có giá trị mãi mãi- giá trị duy nhất của nó là làm yên lòng người nghe vào lúc được thốt ra”?

Lời hứa- nó luôn có những giá trị rất thiêng liêng của riêng mình, nhưng không phải ai cũng ý thức được điều đó, và càng không phải ai cũng hiểu được rằng mình cần làm gì khi những lời hứa đã được nói ra. Cuộc đời quá vội, bởi thế mà những lời hứa trao nhau cũng trở nên thật vội vã. Có đôi khi suy nghĩ không theo kịp những lời đã nói, để rồi ta không kịp nhận ra mình đã hứa gì. Và lời hứa cứ thế trở thành gánh nặng cho nhau.

Lời hứa đôi khi như một chiếc xích dây vô hình. Cho dù ta dùng chiếc dây lời hứa để giữ những hi vọng vào một người nào đó hay để cột chặt lấy mình thì điều đó cũng thật ngột ngạt, bức bối. Và ta lại đứng giữa hai bờ hứa và quên, lại ép mình hi vọng, chờ đợi về một điều nào đó, từ một người nào đó. Trong cuộc sống thường nhật, người ta không lấy pháp luật làm quy chuẩn, mà hay lấy lời hứa làm thước đo. Vậy phải chăng lời hứa cũng là một dạng luật pháp, để khi một ai đó bội hứa, ta lại lấy những lời đã nói ra để làm chứng cứ, để oán trách, thở than?

Nhưng tại sao lại cần đến một lời hứa? Có những lời hứa thật ngọt ngào, trở thành một thứ gia vị mới của cuộc sống. Thế nhưng suy cho cùng, dù là lời hứa vô tình thốt ra, hay lời hứa với tràn đầy sự chân thành, thì đó vẫn là một sự cam kết thực hiện đến cùng. Mà nếu là vậy, thì đâu có sự cam kết nào không là ràng buộc, là trách nhiệm? Phải dùng đến lời hứa để ràng buộc nhau, lẽ nào ta trao nhau niềm tin là chưa đủ?

Thường thì, những người trao lời hứa sẽ quên đi, còn người nghe sẽ giữ lời hứa đó lại để mà hi vọng. Có lẽ hứa ra sao, thực hiện lời hứa đó như thế nào lại là một trong những bài học căn bản nhất để trưởng thành.

Nhưng dẫu vậy, hãy chỉ tin vào những lời đã hứa để ta biết hi vọng, biết tin yêu, chứ đừng vin vào đó để làm cái cớ buộc tội người khác. Bởi những điều họ mất nếu quên đi lời đã hứa sẽ còn nhiều hơn ta: ta mất đi một lời hứa, nhưng họ lại mất đi một cơ hội để trưởng thành. Lời hứa chỉ có giá trị thực sự khi cả hai cùng muốn nhớ, và dấu chấm chưa được đặt sau bất cứ mối quan hệ nào. Có lẽ cũng có một chút tàn nhẫn, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng, dù là lời hứa mãi mãi, cũng chẳng bao giờ đi được đến điểm tận cùng.

Có bao nhiêu người vẫn chờ đợi một lời hứa dù người còn lại đã quên? Bao nhiêu người mòn mỏi trách móc vì vẫn nhớ những lời hứa đã không còn giá trị? Và có bao nhiêu người đi gieo những hi vọng không thành? Phải đi qua hết nỗi đau, phải tự cảm nhận sự giằng xé khi lời hứa xưa cũ nay không còn, phải một lần trở thành một kẻ bội tín ta mới biết được rằng, đằng sau những lời đã hứa, dù to tát hay bé nhỏ, dù được trao nhau như thế nào, dù còn nhớ hay đã quên thì vẫn cứ luôn là một trách nhiệm nặng nề. Đâu ai biết trước được rằng sau những lời hứa, những gì ta để lại cho một ai đó là một kỷ niệm ngọt ngào hay những vết sẹo trong tim?

Có lẽ không chỉ riêng tôi, mà còn nhiều người nữa cũng muốn hỏi: hứa để làm gì? Để cho ta an lòng, cho những hoài nghi trong lòng người tan biến, hay lời hứa đã trở thành thói quen, trở thành một câu đùa cửa miệng? Không phải điểm kết thúc nào của lời hứa cũng là sự phản bội hay lãng quên của một người. Thế nhưng, tại sao ta phải cần đến một lời hứa mới có thể tin? Hay là vì trong lòng ta vẫn còn nhiều nghi ngại? Nếu thực sự cảm thấy yên lòng, sao lại cần hứa hẹn, để rồi ta lại hi vọng về nó, rồi lại đau khổ nếu lỡ một ngày, người đó quay lưng bỏ đi?

Có phải ta đã sống quá gấp gáp không, khi phải cần đến ngôn ngữ mới có thể khiến ta chậm lại, để ta vững lại niềm tin Qua biết bao lâu rồi cái thời chỉ cần nhìn vào mắt nhau ta hiểu đó chính là một lời hứa? Và đã bao lâu rồi ta có thể cảm nhận sự cam kết của một người qua từng hành động? Là vì ta lười cảm giác, hay là vì ta chưa đủ hiểu nhau? Phải làm sao để quay về ngày đó, khi ta hứa và cảm nhận lời hứa bằng chính con tim?

Hãy cứ hứa đi, vì dù thế nào lời hứa vẫn luôn có những giá trị của nó. Nhưng hãy chỉ nên hứa khi hiểu ta đã hứa gì và sẽ có thể chắc rằng sẽ không bao giờ bỏ đi khi lời hứa chưa thành hiện thực. Và cũng hãy cứ tin vào những lời ai đó hứa, nếu như ta biết dùng lời hứa đó để nuôi lớn bản thân, chứ không dùng nó để quy trách nhiệm. Và dù lời hứa có đến từ ai, thì cũng đừng giữ lời hứa đó bằng sự cả tin của con tim, mà còn phải biết tin bằng sự tỉnh táo của lý trí.

Nhưng nếu bạn không thể hoàn thành, thì cũng xin đừng cố ở lại và thực hiện lời hứa, vì điều đó càng khiến lòng người đau hơn. Đừng cố ở bên một ai đó chỉ vì một lời đã hứa. Bởi cao hơn lời hứa, thứ người ta cần là sự yêu thương. Chỉ có sự sánh đôi giữa thương yêu và trách nhiệm mới có đủ tư cách để đền đáp lại những tin yêu và hi vọng.

Cảm nhận đi, cả những lời hứa mãi không là sự thực, cả những lời hứa xuất phát từ trái tim để hiểu hết những điều kỳ diệu của nó- để biết tin, biết yêu, biết hi vọng, biết sống có trách nhiệm một cách trọn vẹn hơn. Và hãy học cả cách bao dung cho những lời hứa không thành. Để mang lời hứa trả về đúng với những giá trị thiêng liêng ban đầu của nó. Để biết tin và biết hứa bằng chính lòng thành.

Để khi đó ta không còn phải loay hoay tự hỏi mình rằng: phải qua bao nhiêu lời hứa, ta mới đủ tin yêu?

Bài đăng phổ biến