Chủ Nhật, 30 tháng 1, 2011

Miên man cuối năm


Hôm nay, khi dọn gọn gàng chiếc ví xinh xắn, Nó giật mình phát hiện cái bảo hiểm xe đã hết hạn sử dụng, giật mình hơn khi thấy nó đang sống những ngày cuối cùng của năm, 1 năm nữa đang qua đi, hình như nó lại già thêm 1 chút rồi thì phải? Nhanh quá, nhanh thật đó. Ngồi nghĩ lại, 1 năm qua nó đã làm được gì, có những gì và mất những gì nhỉ? Không nhớ được hiện hữu nhưng nó vẫn hình dung và phân biệt được những cái mất đi thật nhiều và thật vô giá .

Ngoài phố mọi người vẫn tấp nập, hối hả sống cuộc sống vội vàng của những ngày cuối năm. Nhộn nhịp, bon chen và ngột ngạt quá. Có những lúc nó muốn rời xa nơi này thật lâu, hay ngủ một giấc thật sâu để tìm được cảm giác bình yên, tìm lại khoảng trống cho tâm hồn. Những ngày này ai ai cũng tất bật với hiện tại, chẳng có thời gian nghĩ cho riêng mình, chẳng có thời gian để quan tâm nhau, chẳng có thời gian để trao nhau những niềm vui và hạnh phúc giản dị. Một năm qua đi thật vội vàng, nói đến 365 ngày tưởng là dài quá nhưng lại chẳng có gì là dài cả, nó cứ lạnh lùng trôi như thế đấy vì thế mỗi ngày nó luôn tự nhủ hãy trân trọng từng giây, từng phút và từng khoảng khắc để sống ý nghĩa hơn.

Vào cái khoảng khắc cuối cùng này tâm trạng nó hỗn loạn quá, có nhiều diễn biến mà không thể diễn tả hết nhưng nó rất muốn nói với chính bản thân mình: Dù cuộc sống và thời gian có lạnh lùng trôi qua như thế, dù 1 năm qua nó đã trải qua nhiều biến cố, gặp nhiều nỗi buồn nhưng nó vẫn mong trong tương lai và trong năm mới nó sẽ nhận được những điều nó mong muốn để bù đắp cho tất cả. Vì thế nó và mọi người hãy tin vào ngày mai nhé, tin rằng ngày mai bình minh sẽ lên xua tan sự u ám của những đám mây vô tình và hờ hững.

Chúc cho nó, cho những người thân của nó, cho tất cả mọi người 1 năm mới thật may mắn và hạnh phúc nha!

Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2011

GỬI BẠN TUI


Ngẩn ngơ nhìn quán cũ 
Lòng ta sao chơi vơi 
Bạn xưa đã xa vời 
Chỉ mình ta lẻ bóng 

Bao nỗi buồn lắng đọng 
Bao nỗi nhớ dâng đầy 
Để niềm vui hao gầy 
Lặng trong tim : Chữ nhớ 

Trách cuộc đời trắc trở 
Người đi rồi thật sao
Biết cho đến khi nào 
Quên đi – trong nỗi nhớ

Phải chi là duyên nợ 
Để mất nhau thật rồi !
Vài chiếc lá nhẹ rơi 
Bên giọt cà phê …đắng !

Ps : Biết được tâm trạng của cậu, sáng nay tớ lại cố tình vào quán cũ, lại cũng vô tình ( đầy cố ý ) ngồi chỗ cũ. nhìn chỗ nào cũng thấy bóng cậu xưa. Chúng mình đã từng đi đâu đó cũng có nhau...vậy mà mình lại lạc mất nhau cậu nhỉ...biết cậu buồn, nhưng sao tớ vẫn chưa nói với cậu một lời, dù là lời "xin lỗi"...Mong thời gian trôi qua, cậu sẽ dần nguôi ngoai nhé!!! 
Hãy mãi là bạn của nhau như thế này cậu nhé!

Bài đăng phổ biến